Mình éo thẩm thấu được nét văn hóa đậm đà bản sắc ấy nên nháy mắt nàng rút lui. Ra lấy xe, nàng hỏi "Đi mô giừ?". Mình bảo mô cũng được. Chạy xe tà tà một lúc, ngó thấy con đường phía trước mặt có lối rẽ lên đồi cây, mình phi xe bừa lên.
Cả hai ngồi xuống vệ cỏ ngay bên cạnh cái biển tuyên truyền - hình như của mấy anh kiểm lâm: "HÃY CHO RỪNG MỘT CƠ HỘI" (bên dưới có nét chữ viết bằng than nhì nhằng của mấy chú trẻ trâu "Đéo cho").
5p trôi qua trong im lặng.
10p.....Vẫn không đứa nào chịu mở lời trước.
Nàng bứt cọng cỏ vân vê. Mình bẻ một cành cây dại rồi đưa lên mũi ngửi. Tiếng dế kêu rinh rích điếc hết cả tai.
"Mẹ Huyền đỡ nhiều chưa?". Cuối cùng mình cũng phá tan bầu không khí lạnh lẽo.
"Dạ, cũng đỡ phần nào rồi!". Nàng lí nhí.
"Uhm...rứa là...tốt rồi..." (mệ, éo tìm nổi câu gì cho có hàm lượng dinh dưỡng hơn, nhục vật).
Lại tiếp tục đốt mất vài phút bóng chết.
Bỗng đt trong túi quần rung rung 2 nhịp. "Anh ah, e Thuy day, giup e ti viec dk ko?" Giời ơi, sao hôm nay Thủy lại lại nhã hứng nhờ vả anh thế này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét